Luân Tâm

89. tủi thân

Thân tặng Lê Văn Bỉnh & Trương Đình Thăng
Ta tủi thân ta khổ suốt đời
Nhà nghèo không có chút sân chơi
Tuổi thơ không có đường mơ mộng
Ngơ ngác nhìn mây bốn phương trời!
Bảy tuổi xa nhà nhớ Mẹ Cha
Bao nhiêu gác trọ đã đi qua
Bao nhiêu đèn sách: bao cay đắng
Lủi thủi đi về như bóng ma!
Mái tóc thư sinh sớm bạc màu
Cơm khô canh nguội… cháo cười rau!
Nắng mưa thương nhớ hồn khoai, bắp
Nhẫn nhục mong ngày vui đến mau!
Mười bảy năm dư nợ bút nghiên
Cũng may không thẹn với Tổ tiên
Vinh qui chưa thấy: thân tù tội
Đất nước tan tành đời đảo điên!
Vợ yếu con thơ Cha Mẹ già
Bạo quyền gian ác vẫn không tha
Đoạ đày thân xác thiêu cân não
Nửa thú nửa người nửa thây ma!
Biệt xứ đọa đày chốn rừng hoang
Thịt da ngao ngán áo cơ hàn
Bốn mùa đập đá tay khô máu
Sâu bọ còn đâu nhét kẽ răng?
Mòn chân kiệt sức cố bò về
Vườn cũ nhà xưa gió lê thê
Mẹ không chờ kịp con về khóc
Tức tưởi ra đi kiếm con về!
Ảnh Mẹ bỗng như có lệ trào
Khói nhang u uất tưởng chiêm bao
Nghe như đứt ruột như tim vỡ
Hận oán mênh mông đến kiếp nào?
Vợ con còn chút da bọc xương
Bửa cháo bửa rau muối pha tương
Còng lưng cày cuốc trồng rau sắn
Tóc cháy da sần áo gió sương!
Ta như ma đói như lục bình
Trôi nổi dật dờ chết lặng thinh
Con sâu con kiến còn lên mặt
Giả điếc giả câm dấu bất bình!
Ma quỷ nghênh ngang giữa ban ngày
Thú rừng say máu vội ra oai
Đường xưa lối cũ sao xa lạ
Một chút nhân tình cũng khói mây!
Trẻ già bồng bế trốn vượt biên
Vùi xác biển Đông hận xung thiên
Hồn oan gào thét thành giông bão
Nghìn kiếp nghìn đời không thể quên!
Cũng may còn có chỗ dung thân
Vợ yếu con thơ lại tảo tần
Ta nằm thoi thóp mơ hoa nắng
Lạnh áo Giao Thừa lạnh gót xuân...
Luân Tâm

MD 01/01/95

Được bạn: vdn 25.3.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "89. tủi thân"